JB. Nguyen Ngoc Minh Admin
Tổng số bài gửi : 120 Points : 338 Số lần cảm ơn : 4 Join date : 07/06/2011 Age : 33 Đến từ : GX. Vinh Sơn 3
| Tiêu đề: Cuộc đời chúa cứu thế bằng thơ song thất lục bát Tue Jun 07, 2011 3:52 pm | |
| Trước đây độ hai mươi thế kỉ Thiên Chúa sai một vị xứ thần Đến Na-da-rét thôn trang Đến cùng trinh nữ dịu dàng nết na
Là Đức Maria diễm lệ Để báo tin bà sẽ thụ thai Và sinh hạ một con trai Chính la Đấng sẽ cứu đời độ nhân
Đức Bà hỏi xứ thần cho biết : " Việc xảy ra chi tiết thế nào? Bởi vì tôi chỉ ước ao Giữ minh trinh khiết tốt cao vẹn toàn".
Để giải thích thiên thần thưa tiếp : "Bà thụ thai do phép Thánh Linh Sinh con bà vẫn đồng trinh. Đây là con Chúa cao minh muôn đời".
Bà hãy đặt tên này cho trẻ : "Là Giêsu cứu độ siêu nhiên Trên trời dưới đất mọi miền Không nên bái kính trừ tên của Người".
Đức Bà đáp:" Vâng lời thiên sứ, Vì tôi đây tì nữ Chúa Trời Tức thì Thiên Chúa Ngôi lời . Xuống lòng trinh nữ làm người như ta.
Sau đó Đức Bà đi vội vã Băng mình qua núi đá rừng hoang Thăm Y-da-bét họ hàng Có thai sáu tháng dẫn đàng cao niên
Khi gặp nhau ngõ lời chào chúc Y-da-bét cảm xúc lạ lùng Gioan trong dạ nhảy mừng Được đầy ơn Chúa quá chừng sướng vui.
Sau mấy tháng trong đời thượng vị Au-gut-tô cai trị Rô-ma Lệnh truyền dân số kiểm tra Phải về nguyên quán để mà khai tên
Giu-se thuộc tổ tiên Đa-vít Đang ở Na-da-rét làm ăn Với Maria bạn trăm năm Trở về chốn cũ Bê-lem quê nhà.
Khi tới nơi trời vừa xẩm tối. Maria lại tới ngày sinh Giuse lo lắng tận tình Tìm nơi tạm trú qua đêm cho người
Nhưng quán trọ không nơi nào chứa Đành phải ra hang đá ngoại ô Là nơi quen nhốt chiên bò Khó hèn hôi hám gió lùa sương sa.
Nữa đêm Maria trinh nữ Sinh hài nhi cứu độ muôn dân. Bà ôm con bọc trong khăn, Đặt trên máng cỏ ân cần dấu yêu.
Trong miền đó có nhiều mục tử Đang thức đêm canh giữ đàn chiên. Sứ thần hiện xuống đưa tin: "Hôm nay cứu Chúa giáng sinh làm người".
Nhiều thiên sứ từ trời bay xuống Hợp cùng nhau chúc tụng vang lời: "Sáng danh Thiên Chúa trên trời. Bình an dưới thế cho người thiện tâm".
Sau lúc đó thiên thần biến khỏi, Đoàn chăn chiên vội tới Bê-lem. Họ trông thấy một Trẻ Em Bọc khăn nằm máng ở bên Mẹ Người.
Họ vồn vã ngỏ lời thăm hỏi Đoạn ra về khấp khởi mừng vui. Thế rồi ngày thứ bốn mươi, Đức Bà đem Chúa dâng nơi đền thờ.
Xi-mê-ong bấy giờ cũng tới. Được ơn trên cụ nói tiên tri Về tương lai Chúa Hài Nhi, Cùng về những nỗi sầu bi Mẹ Hiền.
Những ngày đó có ngôi sao lạ Dẫn ba nhà học giả phương đông Đến thờ lạy Chúa Hài Đồng Hiến dâng: mộc dược, vàng rồng, ngũ hương
Ở Ít-riên, tiểu vương Hê-rốt Sợ Hài nhi sẽ đạp ngôi mình Lệnh truyền giết trẻ sơ sinh Hai năm trở xuống toàn thành Bê-lem
Nhưng thiên sứ nửa đêm hiện tới Bảo Giu-se chỗi dậy kịp thời Đưa con trẻ với mẹ Người Trốn sang Ai Cập ở nơi an toàn.
Mấy năm sau sứ thần lại dặn: "Hãy trở về nguyên quán bản hương" Giu-se mau mắn lên đường Về Na-da-rét xóm làng quê xưa
Kể từ đó đến ba mươi tuổi Trẻ Giê-su sống với gia đình Nguyện cầu xóm tối nhiệt thành Vâng lời cha mẹ tận tình con ngoan
Nghề thợ mộc làm ăn sinh sống Cam khó nghèo chịu đựng gian nan Càng thêm tuổi àng thêm ngoan Trước mắt người thế, trước nhan Chúa Trời. Năm Giê-su lên 12 tuổi, Đi thủ đô cùng với mẹ cha Để mừng đại lễ vượt qua Sau khi lễ tất ông bà chia tay Đi ngày đường mới hay lạc Chúa Trở lại ngay tất tả tìm tòi, Ba ngày sau mới thấy Người Luận đàm đạo lí ở nơi đền thờ. Mẹ Người nói tựa than thở: “Con mẹ ơi, con có biết không? Mẹ cha lo lắng tìm con Ba ngày rõng rã chẳng còn thiết chi” . “Tìm kiếm con làm chi hỡi mẹ! Việc cha con con để tâm lo Mẹ cha không biết thế ư?” Mẹ Người ghi nhớ suy tư trong lòng. Đoạn Chúa về ở cùng mẹ cha Qua tháng ngày lặng lẽ yên vui Đến năm tuổi độ ba mươi Chúa ra khởi sự giảng lời phúc âm. Để chuẩn bị nhân tâm đoán Chúa Có Gio-an Tẩy Gỉa tiền hô Xuất thân trước Chúa Ki-tô Giảng khuyên dân chúng chăm lo việc hồn. Rồi một hôm Gio-an gặp Chúa Đến xin làm Phép rửa cho Người Sau khi lên khỏi nước rồi Bỗng nhiên Ngài thấy màn trời mở ra. Thánh Linh Chúa Ngôi Ba cực trọng Tựa chim bồ câu đỗ xuống trên đầu Chúa Cha lên tiếng tự trời: “Đây con yêu dấu đổi đời của ta”. Hiện tượng đó thật là khôn tả, Hòa ý thiêng cao cả tuyệt vời Giê-su, Chiên Đức Chúa Trời Gánh tội loài người, tự nguyện hi sinh. Rồi sau đó Thánh Linh Thiên Chúa Đưa Người lên hoang địa nhịn chay Sa tan đến cám dỗ Ngài Nhưng Ngài chống trả nó ngay tức thì. Rời hoang địa Chúa đi giảng dạy, Khuyên mọi người cải tạo tâm linh, Bởi vì nước Chúa kề gần Hãy mau thống hối canh tân cuộc đời. Một hôm Chúa đến ngồi trên núi Giảng mở đầu tám mối Phúc Âm: “Phúc ai nghèo khó tinh thần Bởi vì nước Chúa là phần của riêng Phúc cho ai dịu hiền hòa nhã Sẽ được đất làm của vững bền. Phúc ai khóc lóc ưu phiền Bởi vì sẽ được ủi yên phần nào. Phúc cho ai khao khát chân lí Được tuyên ban tâm trí no đầy. Phúc ai hay thương xót người Được ơn thương xót tự trời xuống cho. Phúc ai tâm tư vẹn sạch Được hưởng Chúa nguồn mạch tốt xinh. Phúc ai xây dựng hòa bình Được làm con Chúa quang vinh đời đời. Phúc ai vì đạo ngay chịu khổ Được nước trời làm sở hữu riêng”. Ai nghe Chúa cũng ngạcnhiên Thấy Người như Đấng từ trời phán ra. Nhờ Người sớm dạy ta ý thức Thiên Chúa là cha cực khoan nhân. Bởi tình thương xót vô ngần Đã cho con một xuống trần cứu ta. Được sạch tội khong sa hỏa ngục, Làm con Chúa hạnh phúc chan hòa. Ta cần mến Chúa như cha, Yêu thương đồng loại như là anh em. Cùng ôm ấp một niềm tin tưởng Đợi ngày sau được hưởng phúc vinh Chúa gọi ta ở trọn lành Theo gương Cha cả hiển vinh trên trời. Luật xưa cấm giết người đồng loại Chúa còn cấm bạc đãi quân thù. Luật xưa cấm việc dâm ô. Chúa còn cấm cả ước mơ chẳng lành. Xưa cho phép đoạn tình phu phụ. Nay Chúa truyền vĩnh viễn đơn hôn. Một chồng một vợ luôn luôn, Trọn đời chung sống vui buồn đói no. Người xưa bảo ghét thù yêu bạn Chúa không cho giới hạn hẹp hòi Chúa truyền yêu hết mọi người Nguyện cầu cho cả những ai địch thù Phải ra sức làm cho người khác Những sự ta mong ước cho mình Và đừng chủ ý thi hành Sự ta không muốn ai dành cho ta Phải ăn ở thật thà ngay thẳng Nhưng cũng cần sáng suốt khôn ngoan. Những ai vất vả nhọc nhằn Hãy tìm nơi Chúa ủi an bội phần. Học với Chúa hiền từ khiêm tốn, Tâm hồn ta được hưởng bình an, Bởi vì ách Chúa dịu dàng, Gánh Người êm ái nhẹ nhàng biết bao. Chúa Ki-tô người nào theo Chúa Khỏi tối tăm, không sợ lạc loài. Đất trời biến chuyển không ngơi, Những lời Chúa dạy đời đời không qua. Những lời Chúa nếu ta tuân giữ Tựa như người múc sự khôn ngoan Xây nhà trên đá an toàn Mưa tuôn không sợ, suối tràn không lo. Để dân chúng tiếp thu cho dễ, Có nhiều lần Chúa kể dụ ngôn, Nghĩa là so sánh giản đơn, Rút trong đời sống bình dân hàng ngày. Với mục đích trình bày giáo lý Sao cho hợp tâm trí mọi người, Đơn sơ nhưng lại tuyệt vời, Đưa ta từ đất tới nơi siêu phàm. Như dụ ngôn vua làm tiệc cưới Cho kẻ đi mời gọi khách ăn, Ý rằng Thiên Chúa khoan nhân Gọi ta vào đạo ái ân muôn trùng Nào dụ ngôn cỏ lùng với lúa Ẩn ý: Người lành, dữ sống chung Dữ, nhờ gương sáng đổi lòng Lành, qua chịu đựng lập công lâu dài. Dụ ngôn một chàng trai phung phá Nhằm nói lên Cha cả khoan dung Thương người có tội vô cùng, Kiên tâm chờ đợi, sẵn lòng thứ tha. Chúa truyền dạy: Vào qua cửa hẹp. Cửa rộng đưa tới kiếp trầm luân. Mặc dù lợi cả gian trần Linh hồn thiệt mất, hỏi rằng ích chi. Người ta sẽ lấy gì thay thế Linh hồn mình nếu để hư vong. Chúa truyền ta phải gắng công. Sống đời hoàn thiện mới trông thiên đàng. Muốn theo Chúa phải mang khổ giá, Từ bỏ mình yêu Chúa mọi ngày, Vững tin cậy Chúa an bài, Thương ta hơn cả chim trời, cỏ hoa. Phải cầu nguyện thiết tha bền bỉ, Xin thì được, gõ sẽ mở ra. Của Xê-da, trả Xê-da, Những gì của Chúa thì ta trả Người. Hãy tìm nước Chúa Trời trước nhất, Còn sự gì dưới đất thêm cho. Của trần đừng mãi chăm lo, Mối ăn mọt gặm, công phu luống hoài. Để minh chứng những điều Chúa giảng Chứng tỏ Người là Đấng Cứu Tinh Chúa Ki-tô lấy quyền mình Làm nhiều phép lạ lẫy lừng khắp nơi. Bao người bệnh vui mừng được khỏi, Mù được trông, phong hủi được lành, Phong ba tức khắc thanh bình, Nhiều người đã chết phục sinh an toàn. Có lần Chúa cũng loan báo trước Việc tương lai vượt mức trí ta Nào Sa-lem bị Rô-ma Bao vây tàn phá biến ra tro tàn. Nào Phê-rô ba lần chối Chúa Việc Người qua khổ giá phục sinh. Những điều rùng rờn khiếp kinh Báo ngày chung thẩm công minh sau này. Nhưng đặc biệt tương lai giáo hội Luôn vững bền vượt mọi thời gian. Mặc cho hỏa ngục cản ngăn Không ngừng tiến triển lan tràn khắp nơi. Để minh chứng những điều Chúa dạy Còn bao gương vĩ đại Chúa làm Đời Người sống rất siêu phàm, Không ai bắt được lỗi lầm cỏn con. Tâm hồn Chúa vườn hoa thơm phức Gồm đủ bao nhân đức tuyệt vời Kính yêu Cha cả trên trời, Mến thương nhân loại, trọn đời hi sinh. Vì Chúa biết Tin lành cứu độ Cần có người tuyên bố khắp nơi. Chúa cầu nguyện suốt đêm dài, Sáng ra Chúa chọn mười hai tông đồ. Trong số đó Phê-rô ngư phủ Chúa đặt làm nguyên thủ cho đoàn, Tựa như tảng đá vững vàng Quyền hành hỏa ngục không làm chuyển lay. Về những kẻ nghe Ngài giảng dạy Xem ra gồm nhiều loại khác nhau: Dân nghèo, lao động, khổ đau Vì nghe lời Chúa, kêu cầu Chúa thương. Người Biệt phái và hàng Trưởng tế, Cùng những người vai vế trong dân, Lòng đầy tham vọng phàm trần Họ ghen ghét Chúa, chủ tâm giết Người. Ba năm Chúa giảng lời hằng sống Tựa như người gieo giống khắp nơi. Quả sinh nhiều ít tùy nơi: Tùy đường đá sỏi, bụi gai, đất màu. Những người tốt đẹp theo lời Chúa Đem thực hành sinh quả gấp trăm. Còn người xấu lại để tâm Rình mà xuyên tạc Phúc Âm nước trời. Tuần sau hết cuộc đời của Chúa, Biết bao điều cao cả phi thường, Đớn đau bi thảm khôn lường Dạt dào lành thánh, tình thương vô bờ. Ngày thứ nhất Chúa cho môn đệ Đến làng kia mượn một con lừa. Chúa cỡi lên vẻ hiền từ Tiến đi về phía đền thờ Sa-lem. Đám quần chúng với niềm hy vọng, Rước Chúa đi long trọng tưng bừng. Người sau kẻ trước reo mừng: “Đấng nhân danh Chúa đến cùng chúng tôi”. Tới gần thành Chúa rơi giọt lệ, Thương xót dân sau sẽ điêu linh, Vì không biết Chúa thăm mình, Vì không đón nhận tin lành bình yên. Đến thứ năm Chúa truyền môn đệ Đi dọn nơi ăn lễ Vượt Qua, Theo như luật cũ đề ra Nhớ ngày giải phóng ông cha đã truyền. Trước khi ăn Chúa truyền đứng dậy Rửa chân cho hết thảy môn đò. Việc xong Chúa nói lí do Để cho môn đệ làm như Chúa làm. Trong bữa ăn, Chúa cầm lấy bánh, Truyền phép thành Mình Thánh của Ngài. Rồi nâng chén rượu trên tay, Chúa truyền rượu thành Máu Người. Máu tân ước đời đời vĩnh cữu Đổ chan hòa để cứu muôn dân, Khỏi vòng nô lệ tà thần. Khỏi sa hỏa ngục trầm luân muôn đời. Các tông đồ vâng lời Chúa dạy: “Đây Mình Ta nhận lấy mà ăn Việc này sau phải ân cần Làm lại nhiều lần để nhớ đến Ta”. Đoạn rồi Chúa thiết tha yên ủi Các tông đồ trước buổi chia ly, Mai này Chúa sẽ khuất đi Thánh linh sẽ đến phù trì ủi an. Các ông buồn thế gian khấp khởi Nhưng cơ buồn sẽ đổi thành vui. Các ông cần hợp với Người Như cành hợp với thân cây vững bền. Điều răng mới Chúa truyền môn đệ: “Yêu mến nhau như thể Chúa yêu” Đó là điều dạy cao siêu Chứng minh đạo Chúa hơn nhiều tôn sư. Môn đệ có Giu-đa phản bội, Định nộp Ngài cầu lợi riêng tư. Hắn đi gặp gỡ kẻ thù, Bàn mưu bắt Chúa sao cho yên hàn. Ăn bữa đoạn, ngày tàn đã tới, Chúa liền đi tới núi Cây Dầu. Sứ đồ lẽo đẽo theo sau, Chúa truyền tỉnh thức nguyện cầu thiết tha. Để kiên trì khỏi sa cám dỗ Hồn Chúa bao sầu khổ đớn đau, Mồ hôi và máu cùng nhau Toát ra khi Chúa thiết tha nguyện cầu. Xin Chúa Cha khoan hồng rộng lượng: “Nguyện Cha thương cất chén này, Nhưng đừng theo ý Con đây, Một theo thánh ý Cha càng tốt hơn”. Đang khi Chúa phải cơn hấp hối, Các tông đồ mệt mỏi lo buồn, Mắt nặng trĩu ngủ bên vườn, Mặc dù Chúa bảo thức luôn với Người. Một thiên sứ từ trời hiện xuống Yên ủi Chúa anh dũng hiến thân. Lát sau thấy một đội quân Giu-đa hướng dẫn bất thần tới nơi. Hắn xáp lại hôn Người làm hiệu, Quân Giu-dêu bắt điệu Người đi Sứ đồ khi ấy khác gì Đàn chiên mất chủ sợ nguy trốn liền. Bắt Người thoạt tiên chúng điệu Đến nhà ông trưởng cựu An-na, Rồi sang giáo trưởng Cai-pha, Ông này đứng dậy để tra xét Người. Ta nhân danh Chúa Trời hằng sống Truyền cho ông khai rõ tỏ tường: “Ông con Thiên Chúa thật chăng?” Chúa liền tuyên bố rõ ràng công khai: “Sự thật đúng như ngài nói đấy Đến ngày sau sẽ thấy Con Người Ngự bên hữu Đức Chúa Trời Trên mây hiện xuống sáng ngời uy linh”. Cai-pha xé áo mình mà nói: “Hắn lộng ngôn, khỏi hỏi gì thêm” Bọn người dự thính kêu lên: “Hắn ta đáng chết để đền lộng ngôn”. Suốt đêm bọn ác ôn canh giữ, Thay đổi nhau làm khổ nhục Người. Phê-rô lòng những rụng rời, Lên vào sởi lửa lựa lời dò la. Một đầy tớ hỏi ngay: “Ông phải Là sứ đồ người ấy hay không?” Phê-rô sợ hãi cuống cuồng, Chối rằng: “Tôi rằng chẳng biết ông bao giờ”. Ngay lúc ấy gà vừa cất gáy Nhắc Phê-rô nhớ lại lời Thầy. Ông liền thổn thức ra ngoài, Ăn năn khóc lóc, đắng cay vô cùng. Vừa sáng sớm hội đồng Do Thái Quyết định rằng Người phải hi sinh, Nhưng mà họ phải đệ trình Rô-ma xét duyệt, thi hành mới xuôi. Họ đem Chúa đến quan Phi-lát Là toàn quyền thay mặt Rô-ma. Ông này khi đã thẩm tra Quyết rằng vô tội, muốn tha cho Người. Dân nghe vậy, cáo nài đe dọa Phi-lát sai đem Chúa đánh đòn. Dưới làn roi vọt ác ôn, Mình Người rách nát, tâm hồn đắng cay. Chúng còn lấy vòng gai sắt nhọn Đội đầu Người dữ tợn khôn lường. Chúng quỳ, cười nhạo, tôn vương: VUA DÂN DO THÁI hãy thương cứu mình. Đoạn vây Chúa, chúng thi nhau đánh, Nhổ vào nhan cực Thánh của Người. Giật cây gậy Chúa cầm tay Đập trên đầu Chúa cho gai lọt vào. Phi-lát muốn làm sao tha Chúa, Đưa Ngài lên trước cửa công đường. Thân hình thiểu não đáng thương Rằng: “Đây người ấy, quốc vương nước người”. Dân nghe thấy, kêu nài la hét: “Đem đóng đinh, đem giết nó đi”. -“Ông ta có tội tình gì ?” -“Hắn ta xưng đế, tội chi nặng bằng !” Vì thấy chúng hung hăng quá độ, Phi-lát đành nhượng bộ cho xuôi. Rửa tay đoạn phó trao Người Cho quân lính điệu lên đồi Can-vê. Chúa im lặng vác cây thập giá. Sức kiệt hao ngã gục nhiều lần Đến nơi Chúa bị lột trần, Tứ chi đinh đóng, toàn thần phơi bày. Dưới tia nắng mặt trời thiêu đốt, Ruồi muỗi bâu châm hút máu hồng. Miệng khô, cổ khát vô cùng, Tai nghe chế giễu, mắt trông kẻ thù. Chúa đau khổ mặc dù hết sức, Nhưng Người cam chịu nhục đến cùng, Cầu xin Cha cả khoan dung: “Thứ tha cho họ vì chưng họ lầm”. Maria đứng gần thập giá Để cùng con một dạ hiến dâng. Vâng lời Chúa trối ân cần: “Mẹ Chúa là mẹ Gioan sứ đồ”. Vào khoảng độ ba giờ chiều đó, Chúa gục đầu dâng phó linh hồn Trong tay Cha Cả chí tôn Đoạn kêu lớn tiếng đau buồn tắt hơi. Đất rung động, mặt trời mất sáng, Màn đền thờ xé thẳng làm hai, Nhớ thương Chúa Cả muôn loài Hiến thân chịu chết cho người trần gian. Một tên lính đứng gần thập giá Hắn thấy là Người đã tắt hơi, Lấy đồng đâm thấu tim Người, Máu hòa với nước đồng thời chảy ra. Chiều tối đến năm ba thân thích Tháo xác Người rửa sạch vết thương, Táng trong huyệt đá vội vàng. Địch thù cắt lính canh nơi xác Ngài Ngày đầu tuần lúc trời chưa rạng, Một thiên thần mặt sáng chói lòa, Từ trời xuống lật đá ra. Lính canh ngã gục tưởng là chết ngay. Mấy phụ nữ đồng thời tới đó, Trong thâm tâm thăm mộ Thánh Ngài. Thiên sứ bảo các bà hay: “Chúa vừa sống lại ở đây không còn. Mau loan báo cho môn đệ biết Chúa phục sinh thần chết thua rồi. Các ông sẽ thấy được Người, Nỗi buồn chấm dứt, niềm vui chan hòa”. Chiều tối ấy trong nhà đóng cửa, Chúa Ki-tô hiện đến bất thần. Chúa chào môn đệ: “Bình an” Chúa truyền tha tội ấn ban từ trời. Sau lần đó nhiều nơi nhiều lúc Chúa Ki-tô tiếp tục hiện ra. Có lần cho phép Tôma Sờ tay vào Chúa để mà vững tin. Một lần khác ở trên bờ biển, Chúa Ki-tô hiện đến bất ưng, Hỏi Phê-rô: “Mến Chúa không?” Phê-rô khiêm tốn nói ông mến Người. Chúa vui vẻ tha ngay tội cũ, Đặt ông làm mục tử đàn chiên. Chiên con, chiên mẹ mọi miền Đều ở dưới quyền thủ trưởng Phê-rô. Bốn mươi ngày kể từ sống lại Chúa Ki-tô lại tái hiện ra, Đưa môn đệ tới đồi kia, Dặn dò lần chót trước khi lên trời: “Chúng con đi khắp nơi giảng dạy, Rửa tội cho hết thảy muôn dân. Từ nay cho đến thế tàn Ta sẽ ở gần với các con luôn”. Rồi sau đó Chúa lên khỏi đất Cho đến khi Người khuất chân mây Sứ đồ ngây ngất nhìn say Thiên thần hiện xuống bảo quay trở về. Chúa cũng phán khi còn tại thế: Ngày tận cùng Ngài sẽ tái lâm, Trên mây sáng láng vô ngần, Thưởng công phạt tội người trần khắp nơi. Những ai học cuộc đời của Chúa Đều nhận rằng muôn thủa sáng ngời, Không ai sự nghiệp như Người: Năm sinh Người được mọi người nhớ ghi. Trong lịch sử chưa hề ai sống Một cuộc đời thánh thiện như Người. Không lời giáo huấn của ai Cao siêu vĩnh cửu như Lời Phúc Âm. Không ai đã hiến thân tuyệt đối Vì mến thương nhân loại như Người Không ai chết tự phục hồi Như Người sống lại như lời tiên tri. Không ai đã biệt ly trần thế Vẫn được đời yêu quý như Người Với thời gian chẳng mờ phai GIÊSU CỨU THẾ đời đời vinh quang. Hết. |
|