Chúa Nhật XIX Thường niên A
Lời Chúa:
Mt 14,22-3322Đức Giêsu liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. 23Giải tán họ xong, Người lên núi một mình mà cầu nguyện. Tối đến Người vẫn ở đó một mình. 24Còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ đến cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió. 25Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ. 26Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: "Ma đấy! ", và sợ hãi la lên. 27Đức Giêsu liền bảo các ông: "Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ! " 28Ông Phêrô liền thưa với Người: "Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài." 29Đức Giêsu bảo ông: "Cứ đến! " Ông Phêrô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Đức Giêsu. 30Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: "Thưa Ngài, xin cứu con với! " 31Đức Giêsu liền đưa tay nắm lấy ông và nói: "Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi? " 32Khi thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng ngay. 33Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói: "Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa! "
Thưa Ngài, xin cứu con với (Mt 14,30)
Suy niệm: 1. Tin lúc an bình và khi gặp sóng gió
Hai hình ảnh về một lòng tin đã được thánh Mátthêu nối kết với nhau, như một đối trọng, nói lên sự hiện diện của "Thiên Chúa ở cùng" luôn là điều cần thiết cho các môn đệ năm xưa, cũng như cho mỗi người chúng ta hôm nay. Lòng tin của chúng ta vào Thiên Chúa như một mặt hồ phản chiếu. Có những lúc phẳng lặng trong suốt soi rõ những vẻ đẹp thiên nhiên. Nhưng nhiều khi chỉ một làn gió nhẹ làm gợn sóng, mặt hồ liền xao động, bao nhiêu vẻ đẹp đều tan biến.
Nhìn lại những thăng trầm cuộc đời, mỗi khi chúng ta được sống trong bầu khí an vui, được hài lòng với mọi sở nguyện, chúng ta dễ dàng xác tín và cảm nhận mạnh mẽ sự quan phòng của Chúa. Thế nhưng khi gặp phải những khó khăn thử thách, những điều bất ưng, những nghịch cảnh như các môn đệ xưa giữa cơn sóng gió chúng ta cũng dễ dàng hoang mang lo sợ và không nhận ra Ngài. Bởi lẽ chúng ta đã quá lo lắng về cuộc sống và chỉ biết tự lo liệu lấy một mình. Nhưng "Phúc thay ai bước đi không phải nhờ cái nhìn, mà nhờ sự phó thác của niềm tin" (Sh Roger). Quả thật, lòng tin của chúng ta đã nhiều lúc yếu ớt, mong manh. Một khi chúng ta không biết tín thác vào Ðức Kitô để có sự bình an, không cùng chia sẻ con đường thập giá, như một phương tiện để hưởng nhờ vinh quang với Ngài.
2. Sợ và Tin
Tâm trạng và cảm xúc của Phêrô trong bài Tin Mừng này cho ta thấy liên hệ giữa Sợ và Tin:
• Ban đầu khi thuyền gặp bão và không có Ðức Giêsu trong thuyền thì Phêrô và tất cả các môn đệ khác đều sợ.
• Ðến khi nhận ra cái bóng kia đang đi trên mặt nước là Ðức Giêsu thì Phêrô tin, dám xin Thầy cho mình cũng bước trên mặt nước được như Thầy.
• Nhưng khi thấy sóng to gió lớn, đức tin của ông suy giảm, ông liền sợ và bắt đầu chìm.
• Lúc đó ông nhớ tới Chúa, giục lòng tin lại và kêu xin "Lạy Thầy, xin cứu con". Ðức Giêsu đưa tay nắm lấy ông. Ông không còn sợ nữa.
• Cuối cùng khi Thầy trò đã ở trên thuyền, Phêrô và các môn đệ không sợ nữa, họ tuyên xưng đức tin "Thật, Thầy là Con Thiên Chúa".
Bài học ở đây là: Chúng ta sợ khi chúng ta không tin hay khi đức tin yếu kém; nhưng khi tin thì không còn sợ nữa.
3. Những người đi trên mặt nước
Ðức tin không bảo đảm cho người tin khỏi gặp sóng gió, nhưng thêm sức cho người ấy có thể bước đi trên mặt nước giữa sóng gió tơi bời. Hiểu như thế thì không phải chỉ một mình Phêrô, mà còn rất nhiều người có thể đi trên mặt nước. Nếu có đức tin sống động, ai cũng có thể bước đi trên mặt nước giữa bao sóng gió của cuộc đời.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, cuộc đời chúng con có những lúc nhẹ nhàng thanh thản theo Chúa, tin Chúa. Nhưng cũng không thiếu những tháng ngày mây mù che phủ, những ngày giông bão cuộc đời. Chúng con cảm thấy chao đảo, ngại bước đi. Những lúc ấy lạy Chúa, xin cho con biết hướng về Chúa và thưa với Ngài “xin cứu con!”. Xin cứu con bởi vì một mình con thì con không thể. Có Chúa cùng đồng hành, mọi sự sẽ trở nên dễ dàng.
Lạy Chúa xin củng cố niềm tin của con đã dần mai một theo dòng thời gian. Xin gia tăng lòng tin còn non yếu của con vì chưa bén rễ sâu vào cội nguồn là chính Chúa. Để con luôn tin tưởng phó thác cho Ngài điều khiển đời con.